Chẳng hiểu vì sao lúc gần đây
Tôi hay thơ thẩn ngắm trời mây
Thường hay đặt bút đề thơ, truyện
Như thuở còn thơ - tuổi học trò
Có phải vì tôi đang luyến thương
Cái thời còn cắp sách đến trường
Cái thời trong trắng hồn thơ dại
Mái tóc buông dài dưới nón che
Có phải vì tôi thấy mình già
Nên thường luyến tiếc chuyện ngày qua
Hằng đêm trong giấc đầy mộng mị
Vẫn thấy tay ôm sách học trò
Có tiếc thương cũng chẳng được gì
Nỗi buồn thực tế đọng trên mi
Thời gian trôi mãi không dừng bước
Ôi! Tuổi già ơi!… ta sợ mi!
Phan Thị Đào - 28 tháng 1/2011
GỬI CHỊ T.T.KH
Nếu ngày xưa T.T.K H
Đừng ví mình là chim nhốt ở lầu Nghiêm
Thì ngày nay tôi đâu thổn thức
Ngậm ngùi xúc cảm chuyện con tim
K.H hỡi! nếu ngày xưa chị biết
Nén tơ lòng vào tận đáy con tim
Thì ngày nay tôi đâu thổn thức
Ngồi đọc thơ mà mơ ước vu vơ
Tôi mơ phiêu lãng suốt đời bên chị
Tìm cho ai trái chín ân tình
KH hỡi! Đây nầy người yêu chị
Hãy nhận đi, đừng khóc, đừng nhả thơ
Bờ môi lạnh, đừng hững hờ cùng năm tháng
Mái tóc buồn, đừng thờ thẩn với thời gian…
KH hỡi! hãy nhận đi sự thật
Đây là chồng, người chị phải yêu thương
Đừng thương tiếc mối tình đầu dang dở
Tiếc làm gì khi thuyền đã sang sông
Thuyền ra đi đừng quay về bến cũ
Dừng lại đi đừng tiếp tục đi hoang!
Vầng thơ chị là những dòng ủy mị
Lợi ích chi khi bộc bạch nỗi đau
Thơ chị viết đâu riêng ba người đọc
Chị thấy không! Đã rao bán cho đời
Hãy nghe em, quên đi tất cả
Tương lai còn hãy chào đón ngày mai
Ngày mai đan áo không vương lệ
“Đan áo cho chồng” hạnh phúc đó chị ơi!
PHAN THỊ ĐÀO - 17 tháng 12/2010
Đừng ví mình là chim nhốt ở lầu Nghiêm
Thì ngày nay tôi đâu thổn thức
Ngậm ngùi xúc cảm chuyện con tim
K.H hỡi! nếu ngày xưa chị biết
Nén tơ lòng vào tận đáy con tim
Thì ngày nay tôi đâu thổn thức
Ngồi đọc thơ mà mơ ước vu vơ
Tôi mơ phiêu lãng suốt đời bên chị
Tìm cho ai trái chín ân tình
KH hỡi! Đây nầy người yêu chị
Hãy nhận đi, đừng khóc, đừng nhả thơ
Bờ môi lạnh, đừng hững hờ cùng năm tháng
Mái tóc buồn, đừng thờ thẩn với thời gian…
KH hỡi! hãy nhận đi sự thật
Đây là chồng, người chị phải yêu thương
Đừng thương tiếc mối tình đầu dang dở
Tiếc làm gì khi thuyền đã sang sông
Thuyền ra đi đừng quay về bến cũ
Dừng lại đi đừng tiếp tục đi hoang!
Vầng thơ chị là những dòng ủy mị
Lợi ích chi khi bộc bạch nỗi đau
Thơ chị viết đâu riêng ba người đọc
Chị thấy không! Đã rao bán cho đời
Hãy nghe em, quên đi tất cả
Tương lai còn hãy chào đón ngày mai
Ngày mai đan áo không vương lệ
“Đan áo cho chồng” hạnh phúc đó chị ơi!
PHAN THỊ ĐÀO - 17 tháng 12/2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét