Hôm nay - ngày 26/9/2010 - lúc 10g35', mình đã tạo được blog cho mình. Mình sẽ đưa vào đây những gì của riêng mình cũng như những gì có thể chia sẻ với người thân, bạn bè.
Mong rằng mình sẽ còn khỏe mạnh để có thể viết được nhiều điều lưu lại cho người thân, nhất là con cháu.
Blog này mình chưa cho những người trong gia đình, đại gia đình và bạn bè trong cõi thực biết. Để khi nào thiết kế, trang trí coi được hơn, bài vở phong phú hơn thì mình mới báo cho họ hay.
PhNga - 10g40' cùng ngày
Có được cái blog này, mình rất cảm ơn:
BÀI CÓ LIÊN QUAN
Có được cái blog này, mình rất cảm ơn:
- Những người đã phát minh ra máy vi tính, Internet,...
- Ông thầy dạy vi tính
- Website THTC của anh Trần Công Bá cùng các thầy cô, các anh chị em, bạn bè THTC,...
- Anh Dương Quốc Hùng
- Những website mà mình từng truy cập
- Các bạn, các con cháu
- Những khoảnh khắc cô đơn cùng cực
- Những vị ngọt và cả những vị đắng của cuộc đời.
- Những khoảnh khắc cô đơn cùng cực
- Những vị ngọt và cả những vị đắng của cuộc đời.
15g56' ngày 03/10/2010
PhNga
BÀI CÓ LIÊN QUAN
Còn nhiều điều chưa hiểu lắm, để khi rảnh mình sẽ tìm hiểu thêm. Chừng nào bó tay thì mới cầu cứu đến người khác.
Trả lờiXóaChúc mừng Ngọc La vừa xây nhà mới. Temphale này đẹp và tươi tắn, trẻ trung lắm lắm!
Trả lờiXóaPhNga cám ơn anh QH đã ghé thăm nhà và có lời nhận xét. Hihi... PhNga làm cái blog này trước hết là nhờ anh QH. Thấy blog của anh mà PhNga mắc ham nên mới mày mò làm thử (với lại cũng đã đến lúc)... PhNga đang rất bận nhưng vì quá mê nên có khi ngồi đến 1-2g sáng. Sau vài ngày "mò", PhNga đã hiểu được kha khá... Có điều không hiểu sao mỗi lần mở blog PhNga thấy nó lên chậm quá! Vừa chậm lại vừa bị lỗi hoài... Ôi, nhức cái đầu ghê! (Trong khi đó blog của anh QH và những trang web khác thì luôn luôn nhanh). Nếu nó vẫn tiếp tục chậm như vậy chắc PhNga dẹp nó để tạo cái khác quá!
Trả lờiXóaChúc anh và gia đình vui khỏe!
"Nhà" mình "xây" vẫn chưa xong, "đồ đạc" thì chưa có gì, vậy mà mình còn ham vui ghé nhà này nhà nọ xạo sự chơi. Mình sẽ xây tiếp và từ từ sắm đồ thêm nhá! Sở dĩ mình làm biếng "sắm đồ" vì "nó" cứ bị lỗi hoài... hic hic...
Trả lờiXóaNhưng hồi tối mượn máy của nhóc V. vô thử mới hay là "nó" chạy ngon lành! Thì ra lỗi là do cái máy bàn cà chớn của mình chứ không phải là do "nó"... Phải cầu cứu mấy thằng nhóc coi lại cái máy này thôi... Ôi, về kỹ thuật thì phụ nữ bao giờ cũng thua cánh nam giới hết!
Hôm nay NHÀ đầy đủ "đồ đạc" rồi, nhiều mục phong phú nữa. Đem cái "Lưu trữ Blog" lên trên cái "Các chuyên mục" cho user dễ theo dõi bài viết và rán duy trì Blog nhé cô giáo.
Trả lờiXóaCúc nhắn hôm nào đi CT sẽ ghé thăm cô giáo đó!
Dà, cám ơn anh QH đã ghé thăm và góp ý về "đồ đạc" trong NHÀ.
Trả lờiXóaKhi nào anh va Kim Cuc có dịp ngao du đến CT thì ghé nhà PhNga chơi nhé! Nhớ báo trước để PhNga thu xếp.
Chúc cả nhà vui vẻ.
PhNga
ANH DƯƠNG QUỐC HÙNG ĐÃ QUA ĐỜI HỒI TRƯA NAY (04/11/2011) TAI SG!
Trả lờiXóaNga đã buồn biết bao nhiêu từ lúc biết anh bệnh K phổi qua theo dõi blog của anh, qua hỏi thăm chị Vân Khanh. Đời thật là trớ trêu! Người hiền mà mắc bệnh ngặt nghèo!
Hôm về TC, Nga đi thăm chị Vân Khanh để hỏi thăm về anh, đã xin được số ĐT của LKC, định gọi ĐT hỏi thăm, mỗi lần nhớ ra là lúc hoặc đang bận, hoặc đã hơn 21g nên không dám gọi. Nga thật thiếu sót với anh và KC. Giờ thì anh đã ra đi. Thật là quá buồn!
Anh QH ơi! Chưa gặp anh lần nào nhưng qua đối xử của anh với người thân và bạn bè, qua tình cảm của mọi người dành cho anh, qua những bài anh viết, anh copy về blog, Nga biết anh là một người tài đức, coi trọng tình nghĩa, tâm huyết với xã hội. Nga đã kính mến anh biết bao nhiêu.
Nga chỉ biết anh, thấy hình anh trên mạng. Giọng nói thì Nga nghe được có 1 lần, khi đó Nga đi LX dự đám tang của người chị họ, Nga muốn ghé thăm vợ chồng anh nên gọi điện thoại (bàn) hỏi thăm nhà. Anh nói trong ĐT: "Nhà anh ở số... đường Lý Thường Kiệt. Kim Cúc đi Sài Gòn rồi, chỉ có mình anh ở nhà thôi" và vì vậy mà lần đó Nga không gặp anh được.
Nhờ anh mà Nga đã tạo được blog. Những chỉ dẫn của anh cho Nga còn dở dang đó anh ơi!
Lời anh hứa khi nào anh và KC đi CT sẽ ghé thăm nhà Nga sẽ không bao giờ thành hiện thực rồi ư?
Đêm nay Nga sẽ khóc! Khóc thật nhiều...
Nga nhớ hoài 2 thơ câu mô tả blog trong blog của anh:
"Con chợt thấy như mình lạc lõng
Giữa chợ đời nghiệt ngã bon chen"
THAY LỜI CẢM TẠ
Trả lờiXóaMột phút xa chơi ngàn đời cách biệt
Chỉ còn đây bao nuối tiếc ưu buồn
Vẫn biết :Sống như mây , Đời như mộng , Sinh tử là luật vô thường ; Nhưng sự ra đi của em tôi - DƯƠNG QUỐC HÙNG tự Nguyên là một mất mát quá lớn , không gì bù đắp được với tôi , gia đình với người thân thuộc và với tất cả bạn bè .
Nguyên ơi ! Một chỗ dựa vững chắc trong một gia đình đã ngã xuống , để lại phía sau đó những giọt nước mắt ngưng đọng của từ nhiều ngày qua , khi biết số phận căn bệnh đã dành cho em , bừng dâng và vỡ òa tuôn chảy .
Nguyên ơi ! Con em ở đây , vợ em ở đây , chị đang ở đây, còn em đang ở nơi đâu ? Vợ em thì thân đơn cô quạnh , con em có biết đủ đương sức với những khó khăn , biết có phủ ấm được cho nhau khi không có em ở bên cạnh .
Nguyên ơi ! Rồi những đêm lạnh , trời trở gió , một nắm đất gò , một tấm đá thô thôi , đâu ấm nổi chỗ em nằm . Chỗ em nằm , nơi cô đơn quạnh vắng , chỉ có em với nắng , với mưa cùng gió cát . Nhớ em , nghĩ tới chỗ em nằm , nghe xót xa đến dường nào !
Nguyên ơi ! Còn biết bao nhiêu thứ chuyện của nhà mình , bao điều phía trước chưa hoàn thành , em đã ra đi. Sự ra đi vội vàng của em làm thắt lòng chị, em ơi ! Thắt lòng những đứa em đang chờ gởi gấm ở anh mình bao điều bức xúc mà nay thành yên lặng , yên lặng mãi mãi !
Nguyên ơi ! Một cuộc sống mới em đang bắt đầu chỉ có em biết , chỉ có em hay . Với những bổng bay đưa em vào cõi Vĩnh Hằng . Em hãy thanh thản vui chơi đi em của chị . Nuối tiếc , thương buồn hãy gởi lại đây thôi .
Viết một đôi dòng cảm nghĩ về cuộc rong chơi ngàn đời của em tôi - DƯƠNG QUỐC HÙNG -tự NGUYÊN như thay lời cảm tạ chân thành gửi đến với bạn bè quyến thuộc , thân hữu gần xa , đến với đại diện tất cả các ban ngành, đoàn thể đã đưa em tôi đến nơi an nghỉ cuối đời.
DƯƠNG THỊ VÂN KHANH
ĐỂ CHIA SẺ VÀ TƯỞNG NHỚ
Trả lờiXóaChị ơi! Đọc những lời này em đã không cầm được nước mắt...
Mọi người đang im lặng như để cảm thông, chia sẻ nỗi đau với chị và gia đình.
NỖI ĐAU BUỒN
Do cảnh tử biệt là hạng nhất
Có khi người ta kìm nén, gặm nhấm.
Có khi người ta để nó vỡ òa, người ta kể lể khóc than cho nó thỏa lòng, cho nó vơi đi,...
Và thường là cả hai: vỡ òa rồi kìm nén, gặm nhấm... kìm nén, gặm nhấm... rồi lại có lúc vỡ òa...
Chị ơi! Em là người ngoài (gia đình), vậy mà mấy hôm rày mỗi khi nhớ tới là nước mắt rưng rưng, lòng như chùng xuống, huống hồ gì là người thân trong gia đình... Chiều ngày thứ bảy 5/11/2011 em phải đi dự một "bữa tiệc gia đình" linh đình của cô bạn ở một nhà hàng lớn. Người ta vui vẻ với nhau, em cũng hòa cùng không khí tưng bừng đó, cũng nói nói cười cười... nhưng đâu có ai biết em đã cố giấu, cố kìm nén nỗi buồn đến ngần nào để không làm mất vui người khác; cảnh vui tươi rộn ràng trước mắt không làm em quên tưởng tượng cảnh tang tóc đang diễn ra ở nhà cô bạn dễ mến của em - Lý Kim Cúc... Rồi nhiều lần em thầm nghĩ: Thế gian này đang tồn tại đan xen nhau những thái cực vui - buồn, giàu - nghèo, sinh - tử, hạnh phúc - bất hạnh, thừa - thiếu, thiện - ác,... Lại thầm hỏi: Cuộc đời mỗi người phải chăng cũng gần như vậy?
Tối nay một mình ngồi trước bàn phím máy tính, em để nỗi buồn đó vỡ òa: em sẽ kể lể những kỷ niệm, những cảm xúc của em về người anh đầu đàn đáng kính.
Bao nhiêu ký ức về anh (trên mạng) cứ lần lượt sống lại trong em, rõ mồn một. Nào là sử dụng Photoshop để đóng khung hình tặng mấy em "vịt SG" và phuchau; nào là đưa email lên chọc ghẹo Vô Thường Niệm; nào là chơi trò đoán hiệu máy ảnh; nào là đưa những tấm hình đẹp về quê hương lên DĐ, mà hình gây ấn tượng với em nhất là cảnh "mưu sinh trên sông" rất đậm "chất quê hương"; nào là chia sẻ những bài sưu tầm hay, trong đó có bài "Hiểu đời"; nào là sự quan tâm chu đáo đến người thân, bạn bè; nào là những lời bông đùa với các anh, chị, con, cháu trong blog; nào là những lời chỉ dẫn, nhắc nhở khi em tạo blog,... kể sao cho hết đây hở chị? Hãy còn dài dài những bài viết của anh trên blog mà em chưa có thời gian đọc hết... và rồi đây em sẽ dần đọc hết...
Chị ơi! Sau tết Tân Mão, em thấy blog của anh quá vắng lặng. Em thắc mắc và lúc đầu hi vọng là do anh đã tạo website khác. Mỗi ngày, mỗi ngày em mở blog anh ra xem: vắng hoe! Từ từ... linh cảm một điều chẳng lành, em lục tìm đ/c email của chị (gởi cho Dạ Lý) để gởi email hỏi thăm nhưng chỉ dám hỏi: "Gia đình khỏe cả chứ chị?... Sao lâu quá không thấy anh QH viết blog?...". Chị trả lời là do anh QH bận đi công tác xa. Em lại tự hỏi: "Nếu đi c/t xa thì thường ai cũng đem theo laptop, đi xa thì càng rảnh (việc nhà) nên đáng lẽ phải viết nhiều, chứ sao lại không viết gì?... Nghi quá!"
Trả lờiXóaSau đó em lại thấy anh đưa hình hai vợ chồng chụp ở Phú Mỹ Hưng, ôi mừng quá! Khi Thanh Thảo nói quá ngưỡng mộ thì ảnh bảo "VÌ QUỸ THỜI GIAN KHÔNG CÒN BAO NHIÊU...", em càng thấy nghi hơn nhưng không dám hỏi, chỉ cố nghĩ theo hướng bình thường: có lẽ anh nghĩ vợ chồng anh đã có tuổi rồi nên quỹ thời gian còn không bao nhiêu... Vậy mà sau đó bài "GỞI CẬU" của Phanvân đã nói lên sự thực. Em buồn quá nên có chia sẻ với vài người quen và gởi email hỏi chị, chị xác nhận tin đó và nói gia đình không muốn cho ai biết vì sợ làm bận lòng mọi người, từ đó em cũng nín thinh, không dám nói với ai nữa.
Giai đoạn đó em đang gấp rút hoàn thành đề tài NCKH, anh sui em cũng nhập viện PNT-SG theo dõi do tràn dịch phổi,... nhiều chuỵện lo lắng căng thẳng dồn dập làm em có lúc phải thốt lên "Đời người - ôi những đau khổ!" nhưng không nói gì thêm được nữa! http://phanthingacdct.blogspot.com/2011 ... u-kho.html
Chị ơi! đường sinh tử không ai tránh khỏi nhưng có những sự ra đi để lại bao đau khổ và tiếc nuối vô hạn cho người thân và bạn bè. Em không ngờ anh ra đi quá sớm như vậy! Có những lúc em như chới với và không muốn tin đó là sự thật chị à...
Thương bạn Kim Cúc của em và các cháu quá đi! Hình ảnh vợ, con, các anh chị, các em, các cháu của anh giọt ngắn giọt dài kìm không nổi những tiếng nấc trong giờ phút vĩnh biệt vào buổi sáng CN hôm ấy cứ thường xuyên lởn vởn trong đầu em... BUỒN!!!
Hôm đó, em nghe một người trong nhà bảo "Chị thấy không, từ ngày ảnh bịnh blog gần như là đứng im! Nhưng ảnh đã tạo 1 blog khác để mỗi ngày cập nhật quá trình chữa trị cho người thân biết...". Về nhà em lên mạng lục tìm và đã tìm ra được blog đó... đọc và...BUỒN!!!
Chị ơi! Hãy tin rằng trong tình thương của mọi người, vong linh anh sẽ được ấm áp. Em mong chị đừng quá bi lụy mà ảnh hưởng đến sức khỏe, nha chị.
Em cầu chúc những người thân của anh trong đại gia đình, nhất là vợ con anh cũng dần vơi đi nỗi đau buồn để tiếp tục sống và sống một cách mạnh mẽ, cứng rắn để anh được yên tâm ở bên kia thế giới.
Em của chị: NGA