27 tháng 11, 2010

Vở kịch vui "TƯƠNG TƯ"

Viết kịch bản: Phan Thị Nga
Dàn dựng: Tập thể khoa Sư phạm
Âm thanh + Ánh Sáng: Đào Văn Tình
Âm nhạc: Tất Vinh
Đạo cụ: Đặng Thị Hoàng, Đái Thị Ngoan
Diễn viên: - Đình Chắc vai ba Bí Bo (anh Chắc) – Lan Phương vai dì Út – Phan Nga vai bà ngoại Bí Bo –  Mỹ Hằng vai Bí Bo  –  Diệu Loan vai bạn của dì Út (Loan) –  Bích Phượng vai cô giáo – Ngoan, Sang, Linh vai học sinh.
Phan Nga chân thành cảm ơn các "diễn viên" và các thành viên khoa Sư phạm đã góp ý để  hoàn chỉnh kịch bản nói riêng và toàn bộ vở kịch nói chung.
 
Một vài hình ảnh trên sân khấu 
vào tối 18/11/2010
(Rất cảm ơn cô Tố Như khoa KT-CN đã chụp những tấm hình này)
Click vào hình để xem hình lớn hơn.



Vở kịch trên (chủ yếu là vui -  mà vui chủ yếu bằng diễn xuất của các diễn viên) đã đoạt giải nhì với số tiền thưởng là 450.000đ. Được giải nhì là cũng mừng lắm vì bọn mình để đến "sát nút" mới viết kịch bản :mozilla_tongueout: và tập được vài buổi. :D

TƯƠNG TƯ
MÀN MỘT

(Tại nhà bà ngoại của Bí Bo vào sáng chủ nhật. Bà ngoại ngồi đọc báo trong nhà. Hai cha con Bí Bo đến trước cổng nhà.)

Anh Chắc (đứng trước cổng nói vọng vào nhà): Má ơi! Con gởi Bí Bo một buổi nghen...
Bà ngoại (đang ngồi đọc báo, đứng dậy đi ra ngó theo chàng rể): Cái thằng! Nó bỏ con nó đây cho tui rồi dông tuốt, gì mà gấp dữ vậy hổng biết! 
Bí Bo (đi vào): Thưa ngoại con mới tới.
Bà ngoại (ôm hôn BB): Cục vàng của ngoại! Chủ nhật mà ba con cũng đi nữa à?
BB: Dà, ba nói công việc của ba là bất thường lắm ngoại à…
Bà ngoại: Ở bển ổn hết hả con? Mẹ con có gọi điện về hông?
BB: Dạ cũng bình thường. Mẹ con nói cuối tháng 11 mới về ngoại ơi! Lâu quá hà…
Bà ngoại: Ừ, khi nào buồn thì nói ba chở qua đây ở với ngoại. Ở đây dì út con cũng đi rèn rẹt hoài, ngoại ở nhà một mình cũng buồn… (ôm hôn BB lẩm bẩm) Tội nghiệp cháu tôi! Chắc hai cha con nhớ mẹ lắm hả con? Vì công việc mà mẹ con mới phải xa nhà hoài… cũng khổ! Nhưng phải vậy thôi! Ba con cũng nhớ mẹ lắm phải hông?
BB: Ba con cũng nói nhớ mẹ… bà ngoại à, lúc này con hay nghe ba con than thở lắm… 
Bà ngoại (trố mắt): Hả? Ba con than thở làm sao?
BB: Ba hổng có than với con mà ba chỉ nói lẩm bẩm một mình thôi. Ba nói cái gì mà… cô giáo làm khổ ba… cái gì mà vì cô mà ba phải suy tư… ba mất ăn, mất ngủ vì cô giáo… Có lần con hỏi thì ba nói “đâu có gì”. Con hổng hiểu gì hết ngoại à… 
Bà ngoại (lắp bắp): Hả?…Cái… cái… gì?... Thôi chết rồi! (rồi thẫn thờ)… 
BB: Sao vậy ngoại?
Bà ngoại:… Ừm ừm… hổng có gì đâu con. Con đi ra nhà sau xem tivi đi. À, tối qua ngoại có làm bánh bánh bông lan để trong tủ đó, con vô trỏng lấy ăn đi… ăn vài cái thôi nghen con, kẻo béo phì đó nghen con…
BB: Dạ…

(Bà ngoại ngồi rầu rĩ, Út từ ngoài đi vào, hát nghêu ngao)

Út (lắc vai mẹ): Má ăn sáng chưa, sao mà như mất hồn vậy má?
Bà ngoại: Ăn gì mà ăn, má đang rầu nè…
Út: Gì mà má rầu? 
Bà ngoại: BB nó nói ba nó mất ăn, mất ngủ vì cô giáo…:
Út: Hả? ảnh nói vậy với nó à? 
Bà ngoại: Không, nó chỉ lẩm bẩm 1 mình nó thôi nhưng BB nghe lỏm được, vậy mới chết chứ!
Út: Trời trời… cái ông này… Con cũng thấy từ ngày chị hai đi nước ngoài ảnh lạ lạ làm sao á… Chẳng lẽ vắng vợ đi vắng mới có mấy tháng… chẳng lẽ chưa chịu bỏ tật bay bướm, liếc ngang liếc dọc hay sao? Bởi vậy hồi đó con cản mà chị hai con hổng chịu nghe gì hết trơn!
Bà ngoại: Má nhớ lại rồi. Chị hai con nó tự hào là chồng nó siêng lắm, ngày nào cũng giành đến trường đón Bí Bo hết. Giờ thì má nghi lắm… Hay má gọi điện cho chị hai con hay nghen?
Út: Không nên đâu má, chỉ căng thẳng công việc ở bển lắm má à… để từ từ má à, chỉ đang căng thẳng nhiều việc bên đó lắm, má để con thăm dò cái đã….
Bà ngoại: Ừ, con tính coi cách nào đi chứ má rầu lắm đó…
Út: Má để con lo. Má cầm bó hoa này vào trong cất cho con để trưa con đi thăm cô giáo cũ.

(Bà ngoại cầm bó hoa đi vào trong)

Út (bấm gọi điện thoại)
Tiếng anh Chắc: A lô! Út à?
Út: Em nè, chiều mai anh hai để em đi đón bé BB nha? Em sẽ chở nó đi vòng vòng hóng mát.
Tiếng anh Chắc: Ủa, sao ngộ vậy? Anh đâu dám làm phiền Út…
Út: Có gì đâu mà phiền, lâu lâu em đón nó 1 ngày vậy mà…
Chắt: Nói thiệt với dì út nó nha, anh đi làm cả ngày oải lắm, chiều chiều về ghé trường đón BB đi học về niềm hạnh phúc của anh. 
Út: Anh nhắc lại xem, em nghe ko rõ… cái gì là hạnh phúc?
Tiếng Chắt: À, anh nói mỗi chiều đi đón BB đi học về là niềm hạnh phúc đó mà. Nhưng … thôi cũng được, chiều mai dì út nó đón BB giùm anh cũng được… anh đi lo công việc khác…
Út: Cám ơn anh… 
Út (ngoa ngoắt 1 mình) Xíiiiiiii! niềm hạnh phúc… niềm hạnh phúc… Phen này khổ cho chị tui rồi… Cho chị ham đi nước ngoài đi… đi hoài đi rồi rồi…
Út (lẩm bẩm 1 mình): để gặp nhỏ Loan hỏi thăm về cô giáo đó mới được…

(Loan xuất hiện)

Loan: Út à… Út ơi!...
Út: Ôi mừng ghế! Phải nghĩ tới bạc tiền ma được vậy thì hay quá. Tao vừa định gọi cho mày đây.
Loan: Gì mà mừng, mới gặp hôm qua đây mà…
Út: Có chuyện mày ạ…
Loan: Chuyện gì?
Út: Mày ở gần nhà cô Phượng, cô giáo của Bí Bo phải hông? Mày thấy cổ làm sao? Tính tình, chuyện tình yêu này nọ… mày có biết chút chút gì hông?
Loan: Sao mà điều tra người ta dữ vậy? Ừm… thì cổ là cô giáo, độc thân, xinh đẹp, có duyên…nhiều chàng trồng cây si đó nha, nghe nói có cả mấy ông phụ huynh HS nữa đó…
Út: Gì? Có cả phụ huynh HS trồng cây si nữa hả?
Loan: Ừ, mà sao mày lại hỏi vụ đó vậy? Bộ muốn làm mai cổ cho ai hả?
Út: Hổng phải… ừm… ừm… hơi khó nói, con người ta là con gái… cũng như mình…nói lơ mơ… lỡ có gì… ừm ừm… anh rể mình… ừm…ừm…
Loan: Sao? Gì mà ngập ngừng… úp úp mở mở? Gì mà có anh rể ở đây nữa cha?
Út: Ừm.. Mày là bạn thân mình mới dám nói, chuyện là vầy nè…vầy nè… tao nghi lắm mày ạ…
Loan: Vậy hả? Ừ, mình hay đọc báo rồi lên mạng nữa, ngày nay các ông chán cơm đi kiếm phở cũng không hiếm đâu, vợ đi xa nhà lâu ngày nữa… Mấy ông có tâm hồn lãng mạn thì còn “ác” hơn nữa, cảnh giác là cũng đúng thôi. Nhưng theo mình thì cô giáo này rất đàng hoàng, nghiêm túc, rất có tinh thần trách nhiệm,… Mày ngâm kíu cho kỹ đi, nhất là dò xét lại ông anh rể của mày đó… chỉ ngầm dò thôi nha… đừng có động tịnh gì… Tao cũng để ý tiếp mày. Có gì mới tao cho mày hay.
Út: Ừ, thôi giờ hai đứa mình đi uống cà phê đi!

MÀN HAI 

(Ở lớp học của Bí Bo)

HS: Tất cả nghiêm… chúng em chào cô ạ…
Cô giáo: Các em ngồi xuống. Hôm qua cô cho 20 bài tập, các em làm xong chưa?
HS (đồng thanh): Dạ xong rồi ạ
Cô giáo: Các em mở tập ra để lên bàn cho cô xem nhé…
Cô giáo: (đi xem tập của HS) Các em giỏi lắm. Bây giờ cô gọi vài em lên bảng làm nhé… Em Bí Bo lên bảng làm bài số 2…
(BB lên bảng, đứng “chào cờ”, nhăn nhó, gải đầu)
Cô giáo: BB ơi là BB, em học hành vậy đó à? Bài không thuộc, bài làm trong tập thì đúng mà kêu lên bảng thì làm hổng được vầy nè… lần nào cũng vậy… sao kì vậy, hả? Học hành như vầy là em làm khổ cô rồi, làm khổ cha khổ mẹ rồi BB ơi…! (Lớn giọng) Về chỗ đi!

MÀN CUỐI

(Ở nhà Bí Bo)

Anh Chắc: (làm vài động tác thể dục thư giãn) Ôi oải ghê!… Ai nói vợ vắng nhà là sướng? Sướng đâu hổng thấy, chỉ thấy khổ và bạc đầu thôi… (quay vào trong nhà) BB à, con gái của ba đâu rồi?
Bí Bo: Dạ…
Anh Chắc: Sao, ngày nay học hành ra sao, cô giáo có nói gì hông? Nào… con đem tập học ngày nay cho ba xem…
BB (mếu máo): Ba ơi! Hic hic…
Chắt: Cô giáo nói gì mà con hic hic… hả… hả?
BB: Bữa nay con bị cô giáo la dữ lắm, cô nói con làm khổ cô, làm khổ cha khổ mẹ…
Anh Chắc: Cổ nói vậy đó hả? Con làm sao mà cổ nói vậy? Cổ làm khổ ba thì có á… mất ăn mất ngủ luôn chứ hổng phải chơi đâu…
BB: Ba nói vậy là sao ba?
Út và bà ngoại (nãy giờ đứng ở ngoài, nghe hết câu chuyện): BB ơi… BB à…
Anh Chắc: Bà ngoại, dì út tới chơi kìa!
Bà ngoại (nhìn chàng rể dò xét): Hồi nãy đứng ngoài má nghe con nói gì mà khổ khổ, gì mà mất ăn mất ngủ… hả? Mất ăn mất ngủ vì ai? Hổng lẽ… hổng lẽ…
Anh Chắc: Má ơi! Con oải lắm. Vợ con thì đi xa ở nhà có 2 cha con, về nhà con lu bù đủ thứ việc…
Út: Chị hai đi xa, anh hai vất vả là phải rồi, nhưng được cái là tự do, phải hông anh hai?
Anh Chắc: Tự do gì… bù đầu bù cổ thì có á… khổ nhứt là chuyện học hành của BB… 
Út: Chuyện học hành thì có gì đâu, anh chỉ việc đưa đón nó thôi mà, mà đưa đón con là hạnh phúc của anh kia mà…
Anh Chắc: Má và dì út hổng biết sao, bài tập cô giáo nó cho mỗi ngày mấy chục bài, con phải tiếp nó làm; rồi nào là môn kĩ thuật nữa, ai đời con nít mà phải đi sưu tầm hình ảnh an toàn giao thông… Trời ơi! con phải nhờ bạn bè đi kiếm giùm… rồi nào là may vá thêu thùa, nào là mô hình này nọ nữa… Mẹ với dì út nó biết hông, phải nói là có khi con mất ăn mất ngủ và luôn suy tư đến đau cái đầu đó má… Thiệt là khổ!...
Bà ngoại: Vậy con nói khổ, mất ăn mất ngủ là vậy đó hả?
Út: Anh hai ơi! Em tưởng…
Anh Chắc: Tưởng gì?
Út: Vậy mà em cứ tưởng là anh tương tư... chớ …
Anh Chắc (ngơ ngác…): Hả? 

Tất cả ra chào khán giả…

(HẾT)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét